XUÂN TRỐNG VẮNG
Tết đến phố phường đang thay cánh mới ,
Xuân về, anh nhớ mãi hình bóng em ,
Đêm giao thừa lơ lững hạt sương đêm ,
Gió trừ tịch đưa hồn em về dự Tết .
Trên bàn thờ đầy trái cây bánh, mứt ,
Anh, các con đã quỳ xuống dâng hương ,
Cả nhà ta dành trọn nỗi nhớ thương ,
Em mất đi buồn như lân thiếu pháo .
Tết tuy vui nhưng anh nhìn hư ảo ,
Thiếu vắng em mất trọn nửa mùa xuân ,
Thiếu vắng em trống trải mãi không ngừng ,
Đi lễ chùa không em quỳ bên cạnh .
Ngoài trời khuya, sương đầu xuân hơi lạnh ,
Đàn cháu thơ cũng đã nhớ đến bà ,
Khắp mọi nơi đầy đủ cả hương hoa ,
Nhưng cảm thấy như ngoài tươi, trong héo .
Cả mùa xuân sao không gian lạnh lẽo ?
Dù mọi người đang chúc tụng lẫn nhau ,
Trong niềm vui vẫn ẩn chứa nổi đau ,
Vẫn nhung nhớ những mùa xuân xưa cũ !
Trằn trọc mãi cả đêm anh không ngủ
- Gió giao mùa - ba ngày Tết trôi đi ,
Các con mình luôn lệ ướt hoen mi ,
Nhớ hồn mẹ giữa trùng khơi biển cả ./.
( Trích tập thơ TIẾNG TƠ LÒNG )