BUỒN TÀN XUÂN
Xuân quyết ra đi thật đấy em ?
Gió hè oai bức đã gần thêm ,
Én bay cả tìm nơi làm tổ ,
Cây lá nhớ nhung cảnh dịu êm .
Em đi mùa lúa ngập vàng đồng ,
Lựu cũng ra hoa đẹp thắm hồng ,
Đầm nước sen nhô chồi mới nở ,
Riêng ta vương vấn rộn tơ lòng .
Từ thị thành cho tới xóm làng ,
Mọi người nhớ Tết, nhớ xuân sang ,
Ngày vui lể hội không còn nữa ,
Rượu cạn ly, trách xuân sớm tàn .
Cô gái má hồng nhiều phấn son ,
Xuân đi lòng cảm thấy cô đơn ,
Ngồi đây nhớ lại ba ngày Tết ,
Thơ mộng cùng ai, vui dập dồn .
Buồn nhất là các em bé thơ ,
Hết nhìn nhan thắp trên bàn thờ ,
Không còn bánh, mứt cùng hoa, trái ,
Tết đã đi rồi sạch ước mơ .
Đúng chín mươi ngày em bỏ đi ,
Bướm ong hoa lá cũng sầu bi ,
Bể dâu, dâu bể đời là thế ,
Tạo hóa xuân thu đã định kỳ .
Ba mùa sau hết rét em về ,
Em chẳng quên đi nợ nguyện thề ,
Sao cuộc đời ta luôn nhớ mãi ,
Buồn tàn xuân qua khắp sơn khê?
( Tàn xuân Nhâm thìn )