CÔ GÁI VƯỜN QUÊ Cô gái miền quê, đẹp dịu hiền , Sống đời đơn giản với thiên nhiên , Có chàng thi sĩ về quê ngoại , Hứa hẹn cùng nàng sẽ sánh duyên .
Thế rồi người ấy mãi đi xa , Chẳng nhớ người yêu, quên cửa nhà , Ngang, dọc dặm đường theo gió bụi , Còn đâu nghĩ đến giấc mơ hoa . Sáng chờ, chiều đợi với đêm trông , Cô gái quê chẳng trọn giấc nồng , Xuân đến. xuân đi, xuân lại đến , Phòng không đêm lạnh có buồn không ?
Xuân nầy liên tiếp đã ba xuân , Cô gái vườn quê thấy ngại ngùng , Chẳng lẻ ,ôm duyên chờ đợi mãi , Em đành lỗi hẹn với tình quân . Thi sĩ một hôm đã trở về ... Cuộc đời xuôi ngược, tĩnh cơn mê , Muốn về quê ngoại xe duyên nợ , Ván đóng thuyền xong, hết hẹn thề !
Cô gái vườn quê đã có chồng , Thuyền đi xa bến buổi chiều đông , Bướm hoa đã bước vào mê lộ , Đường cũ, ngày xưa ngập pháo hồng ./.
Anh nhớ mãi một đêm trên bến nước , Hai chúng mình tâm sự chuyện yêu đương , Gió giao mùa thoảng nhẹ, ngát mùi hương , Em e thẹn ửng hồng lên đôi má .
Ta bên nhau trăng vàng rơi muôn ngả , Trên dòng sông thuyền đã đợi chờ ai ? Anh cùng em toan tính chuyện ngày mai , Ôi thơ mộng, trong đêm trăng huyền dịu .
Kề vai anh em thì thầm nũng nịu , "Anh yêu ơi muôn kiếp sống bên nhau" Anh hôn em tiếp nhận mộng ban đầu , Trăng lồng nước rung ánh vàng lấp lánh .
Hồn chúng ta như chim trời liền cánh , Lòng chúng ta như trăng nước giao thoa , Tim chúng ta nở trọn giấc mơ hoa , Hạnh phúc nằm trong vòng tay tuổi trẻ .
Nhưng bất hạnh về sau mình chia rẽ , Em lấy chồng quên thề ước dưới trăng , Sao tình đôi ta không thể vĩnh hằng ? Anh đâu phải người gây nên tội lỗi !
Em ra đi âm thầm, không tiếng nói , Để mình anh lãnh trọn mọi thương đau , Đến bao giờ mình có thể gặp nhau ? Rồi một hôm anh ngồi trên bến nước ,
Đang xem quạ đi bắt cầu ô thước , Cho Chức nữ, Ngưu lang, được ái ân , Dù một năm chỉ đúng có một lần , Nhưng ta đành phải xa nhau muôn thuở./.
Mưa nặng, mây giăng khắp cả trời , Trắng từ bờ cát đến trung khơi , Mênh mông biển trắng không bờ bến , Chiều vắng đìu hiu, chẳng bóng người .
Gió mạnh thổi về sóng nhảy cao , Bão về quật ngả rặng phi lao , Đồng xanh trắng xóa, trâu không cỏ , Ruộng lúa thành sông tự thuở nào ?
Ngư dân tránh bão kéo thuyền về , Bão quét cửa nhà trông thảm thê , No, đói nhờ vào ơn cứu trợ , Bão tan nước cạn, tĩnh cơn mê !
Biển vắng thuyền, biển cũng nhớ nhau , Thuyền rời xa biển, thuyền thương đau , Hết ngày biển trắng, trời trong sáng , Thuyền biển bên nhau sống bạc đầu .
Biển trắng còn đâu đi tắm chung , Uyên ương phải lỡ hẹn tao phùng , Còn đâu nhảy sóng nhô đầu bạc , Trời đất gây nên cảnh hãi hùng .
Trời trong, bão lặn, biển thanh bình , Biển trắng tan rồi nước biếc xanh , Tung cánh hải âu về viển xứ , Thuyền, trăng, người, biển sống chung tình ./.