Thứ Năm, 10 tháng 5, 2012

CÔ GÁI VƯỜN QUÊ

CÔ GÁI VƯỜN QUÊ

Cô gái miền quê, đẹp dịu hiền ,
Sống đời đơn giản với thiên nhiên ,
Có chàng thi sĩ về quê ngoại ,
Hứa hẹn cùng nàng sẽ sánh duyên .

Thế rồi người ấy mãi đi xa ,
Chẳng nhớ người yêu, quên cửa nhà ,
Ngang, dọc dặm đường theo gió bụi ,
Còn đâu nghĩ đến giấc mơ hoa .

Sáng chờ, chiều đợi với đêm trông ,
Cô gái quê chẳng trọn giấc nồng ,
Xuân đến. xuân đi, xuân lại đến ,
Phòng không đêm lạnh có buồn không ?

Xuân nầy liên tiếp đã ba xuân ,
Cô gái vườn quê thấy ngại ngùng ,
Chẳng lẻ ,ôm duyên chờ đợi mãi ,
Em đành lỗi hẹn với tình quân . 

Thi sĩ một hôm đã trở về ...
Cuộc đời xuôi ngược, tĩnh cơn mê ,
Muốn về quê ngoại xe duyên nợ ,
Ván đóng thuyền xong, hết hẹn thề !

Cô gái vườn quê đã có chồng ,
Thuyền đi xa bến buổi chiều đông ,
Bướm hoa đã bước vào mê lộ ,
Đường cũ, ngày xưa ngập pháo hồng ./.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét