Tình mình luôn không chết , Sống hoài trong tưởng suy , Thời gian dài không hết , Nuôi mong mỏi những gì , Bao điều ta yêu quí , Quanh quẩn về tụ qui .
Giấc mộng khi còn trẻ , Đâu chì còn là mơ . Xây đời ươm số chín , Xóa tan những cung khờ , Đâu bù đâu trăn trở , Tình ta vẫn đợi chờ . Ngoài song vầng trăng thoảng , Gió hát điệu nghê thường , Nắng vàng dai không dứt , Cho lòng ấm áp vương , Sầu vơi đi chốn thảm , Ta mình mãi yêu thương .
Tình không bao giờ chết , Tình đâu phải tình không , Bao đền đài thành quách , Sương đêm gọi mặn nồng , Rót đầy vào ý chí , Ngày mai tỏa hoa hồng . Tình mình không thể chết , Dù ờ đâu nơi đâu , Cung đàn tay phím lướt , Ánh sao gọi mai sau , Tình mình là tình rộng , Muôn đời vẫn bên nhau .
Là tình khi ta biết , Nuôi mãi một vần thơ , Xa xôi ai có biết , Quây nhớ vào guồng tơ , Quấn thương vào hồn biết , Đâu phải chỉ là mơ! (Bài của Nam Đà Nguyễn xuân Vũ hoa lại bài thơ GIẤC MƠ của YÊN PHU)
Về miền Cữu long, đi qua cầu khỉ , Nhìn sông, kênh nước chảy ngập đồng quê , Nhìn nữ sinh áo trắng chiều đi về , Đang chờ nhau rụt rè leo cầu bé .
Các mục đồng vờ trượt chân, ngả té Xuống dòng sông đua với lục bình trôi . Cò trắng về, hoàng hôn sắp đến rồi , Vào bến đổ, ngược xuôi, thuyền tấp nập . Các cụ già đứng nhìn hàng tre mập , Để sau nầy chọn những chiếc chân cầu . Bạn thanh niên mò mẫm ở sông sâu , Quyết dựng lên chiếc cầu tre duyên nợ .
Cầu đưa em bình minh đi ra chợ , Anh đứng chờ chiều xuống đón em về , Ôi ngọt ngào, lãng mạn mối tình quê , Bên đồng ruộng đàn cò bay mỏi cánh . Quê tôi cũng có cầu tre mỏng mảnh , Từ An phước qua, từ Hà nhuận về , Nhung nhớ muôn đời, lưu luyến tình quê , Tháng, năm lại qua trên cầu tạm mãi .
Nay nhớ những dòng kênh thời thơ dại , Nhớ những chiếc cầu lưu luyến chờ mong , Nhớ những thuyền lơ lững trên Cữu long , Tụ hợp lại sẽ biến thành chợ nổi .
Lắc lẻo cầu tre thương vàng, nhớ vội , Hai bờ kênh nối bởi một nhịp cầu , Hai bờ kênh đùm bọc, tương trợ nhau , Chiếc cầu khỉ nhưng tình là rồng phượng ./.