Thứ Tư, 11 tháng 4, 2012

BÓNG THỜI GIAN

BÓNG THỜI GIAN 


Thuở ấy tôi vừa mới thoáng yêu ,
Tình đời chưa hiểu được bao nhiêu ,
Vấn vương, thương nhớ về quê ngoại ,
Man mác trời thu, nắng đổ chiều .


Thuở ấy em đang thời nữ sinh ,
Long lanh đôi mắt luyến đưa tình ,
Trăng tròn vào tuổi, hoa khai nhụy ,
Đôi má ửng hồng, môi quá xinh .



Thuở ấy tôi, em thường gặp nhau ,
Gió chiều thoảng nhẹ mùi hương cau ,
Bướm về đậu nhánh ti gôn đỏ ,
Ước vọng thanh bình, chẳng bể dâu .


Thuở ấy em thường hay bảo tôi ,
Bên nhau tâm sự đã nhiều rồi ,
Tuổi xuân theo én không về nữa ,
Xin mẹ, cha mình chọn lứa đôi .


Bất ngờ mưa lũ ngập tràn lan ,
Tôi hẹn em tạm gác mộng vàng ,
Chân bước xa nhau, lòng ngoảnh lại ,
Tôi về quê nội cuối thu sang .


Từ đó hai người xa giữa đông ,
Nhưng tôi giữ mãi giấc mơ hồng ,
Mùa thu lá rụng, trăng về lại ,
Em có đợi chờ tôi đến không ?


Rồi mùa xuân đến, én đưa  thơ
Tôi biết rằng tôi đã dại khờ ,
Em đã đưa thuyền về bến mới ,
Còn đâu em nữa để mong chờ !


Tôi tự trách mình, hay trách em ?
Thời gian trôi mãi ngày qua đêm ,
Thời gian có cánh bay đi mãi ,
Bóng của thời gian xé nát tim !


( Trích tập thô TUỒI XUÂN )

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét