Miền tây Duy xuyên núi rừng trùng điệp ,
Ngày xưa đất lập nghiệp xứ Cham-pa ,
Cũng là nơi nhiều sự kiện nước ta ,
Có hai xã trước kia là Trà kiệu .
Nơi văn nhân đã có nhiều học hiệu ,
Trước kia nhiều khoa bảng miền Trung .
Duy sơn, Duy trinh là hai xã anh hùng ,
Một vùng đất tự hào và lãng mạn .
Đất sản sinh nhà thơ "điên" Bùi Giáng ,
Ai quyết rằng ông tĩnh hay ông say ?
Nhưng thơ ông quá điêu luyện, cực hay ,
Giảng truyện Kiều tuyệt vời khi còn trẻ .
Hồ Thấu một nhà thơ cùng thế hệ ,
Bệnh hiểm nghèo thơ sáng đẹp lung linh ,
Với bạn bè, đồng chí luôn chung tình ,
Nằm chờ chết, túi không, bên biển mặn .
Tượng bà Chúa Chiêm sơn xưa quá nặng ,
Được dân gian lập miếu luôn phụng thờ ,
Nguyên đán xong, tháng giêng rộn bóng cờ ,
Đền được phong thần của vua Khải định .
Càng lên cao về khuya sương càng lạnh ,
Muốn tìm vàng phải đến núi Bông miêu ,
Sang đèo Le trông xuống khói lam chiều ,
Nhìn Thu bồn vẫy vùng xuôi cửa Đại .
Đên Thu bồn ai mà không ở lại ,
Mười hai tháng hai tế mẹ linh thiêng ,
Mẹ Thu bồn là Việt hay là Chiêm ,
Người khi chết đã biến thành hoa sứ .
Dân Duy xuyên thường luôn mong về xứ ,
Để thăm Trường sơn cho tới biển Đông ,
Nơi bình minh ngập ánh nắng hồng ,
Chốn hoàng hôn đầy sương rơi se lanh ./.
Ngày xưa đất lập nghiệp xứ Cham-pa ,
Cũng là nơi nhiều sự kiện nước ta ,
Có hai xã trước kia là Trà kiệu .
Nơi văn nhân đã có nhiều học hiệu ,
Trước kia nhiều khoa bảng miền Trung .
Duy sơn, Duy trinh là hai xã anh hùng ,
Một vùng đất tự hào và lãng mạn .
Đất sản sinh nhà thơ "điên" Bùi Giáng ,
Ai quyết rằng ông tĩnh hay ông say ?
Nhưng thơ ông quá điêu luyện, cực hay ,
Giảng truyện Kiều tuyệt vời khi còn trẻ .
Hồ Thấu một nhà thơ cùng thế hệ ,
Bệnh hiểm nghèo thơ sáng đẹp lung linh ,
Với bạn bè, đồng chí luôn chung tình ,
Nằm chờ chết, túi không, bên biển mặn .
Tượng bà Chúa Chiêm sơn xưa quá nặng ,
Được dân gian lập miếu luôn phụng thờ ,
Nguyên đán xong, tháng giêng rộn bóng cờ ,
Đền được phong thần của vua Khải định .
Càng lên cao về khuya sương càng lạnh ,
Muốn tìm vàng phải đến núi Bông miêu ,
Sang đèo Le trông xuống khói lam chiều ,
Nhìn Thu bồn vẫy vùng xuôi cửa Đại .
Đên Thu bồn ai mà không ở lại ,
Mười hai tháng hai tế mẹ linh thiêng ,
Mẹ Thu bồn là Việt hay là Chiêm ,
Người khi chết đã biến thành hoa sứ .
Dân Duy xuyên thường luôn mong về xứ ,
Để thăm Trường sơn cho tới biển Đông ,
Nơi bình minh ngập ánh nắng hồng ,
Chốn hoàng hôn đầy sương rơi se lanh ./.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét