Thứ Năm, 4 tháng 10, 2012

MÙA THU CHẾT

Em biết chăng mùa thu chết rồi đó ,
Con nai vàng đạp lên lá vàng rơi ,
Ao xanh thẳm, đáy nước in mây trời ,
Đây đó thuyền tình nhổ neo rời bến .

Ân ái lỡ làng, tơ duyên theo mệnh ,
Cả không gian man mác gió heo mây ,
Chim lạc đàn, bướm cũng chẳng muốn bay ,
Cây trơ trụi lá mong mùa xuân tới .

Anh ngồi mãi bến xưa luôn chờ đợi ,
Em theo mùa thu nhung nhớ về đây ,
Tóc xỏa vai mềm theo gió thoảng bay ,
Dáng đi tha thướt dưới chiều nghiêng nắng .

Nhưng chờ mãi chì có mùa thu trống vắng ,
Đêm về khuya còn lại bóng chị Hằng ,
Xa xa xập xình, trống ếch đầu lân ,
Của các cháu nhi đồng vui phá cổ .

Ôi thu cô liêu ! mùa thu lá đổ ,
Em ra đi dang dở mộng ban đầu ,
Biết khi nào mình sẽ gặp lại nhau ,
Những toan tính thành cành khô, gánh nặng .

Nhớ em tha thướt trời chiều nghiêng nắng ,
Xanh thẳm trời cao không một áng mây ,
Mùa thu đã chết, đã chết từ đây ,
Con tim tan vở còn : sầu, hận tủi .

Giấc mộng trăm năm theo thu tàn lụi ,
Đâu có quạ đen, nhờ quạ bắt cầu ,
Để anh và em có thể gặp nhau ,
Thôi tất cả chôn vùi vào thu chết ./.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét